Theo như đồn đại (urban legend), vào thập niện 70 có một cô bé 14
tuổi bị ung thư vòm miệng. Các bác sĩ rốt cuộc làm mất hy vọng chữa trị
cuối cùng cho cô bé. Do đó, mẹ của cô bé, Ikaka Shimizu, đã tuyệt vọng
đến mức phải cầu viện nhà thờ và thánh thần. Nhưng việc đó chẳng có kết
quả gì và khiến người thân cô bé tin vào huyền thuật và Satan. Cuối
cùng, họ lập một giao ước với quỷ.
Để cứu con gái của mình, người mẹ đã hứa sẽ tạo ra một hãng danh
tiếng trên toàn cầu, quỷ sẽ giữ phần của mình trong đó và người mẹ cũng
thế. Hello Kitty được tạo ra.
Từ Hello trong tiếng Anh nghĩa là Chào, và từ Kitty trong tiếng Trung
nghĩa là Ác Quỷ. Vậy Hello Kitty có nghĩa là “Chào ác quỷ”.
Người ta thường tò mò vì sao Hello Kitty không có miệng. Đó là vì con gái nhà thiết kế bị ung thư vòm miệng.
..
Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máy
tính và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày,
hàng tuần… Họ ít có thời gian để ý đến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có
lẽ họ không cảm thấy vậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng
ngày.
Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì
cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không
biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn
quýt với những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại
với hình ảnh ảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình vào
vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên
hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi
khi cả đánh nữa.
Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn
bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô
ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh mình. Ông già thấy cô
ngẩng lên thì hỏi:
- Cháu gái, tan học rồi sao không về nhà mà lại khóc?
Cô bé lại oà lên tức tưởi:
- Cháu không muốn về nhà. Ở nhà buồn lắm, không có ai hết. Không ai nghe cháu nói!
- Vậy ông sẽ nghe cháu!
Và cô bé vừa khóc vừa kể cho ông già nghe tất cả những uất ức, những
buồn rầu trong lòng bấy lâu nay. Ông già cứ im lặng nghe, không một lời
phán xét, không một lời nhận định. Ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kể
xong, ông bảo cô đừng buồn và hãy đi về nhà.
Từ đó trở đi, cứ tan học là cô bé vào công viên ngồi kể chuyện cho
ông già nghe. Cô thay đổi hẳn, mạnh dạn lên, vui vẻ lên. Cô bé cảm thấy
cuộc sống vẫn còn nhiều điều để sống.
Cho đến một hôm, cô bé bị một bạn trong lớp đánh. Vốn yếu đuối không
làm gì được, cô uất ức và nóng lòng chạy đến công viên để chia sẽ cho
vơi bớt nỗi buồn tủi. Cô bé vội vã, chạy qua đèn đỏ…
*
Ngày biết tin cô bé mất, vẫn trong công viên, vẫn trên chiếc ghế đã
mà cô bé hay ngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó
là món quà mà ông muốn đưa cho cô bé ngày hôm trước, nhưng không thấy
cô bé đến. Hình nộm là một con mèo rất đẹp, trắng trẻo, có đôi tai to,
mắt tròn xoe hiền lành, nhưng không có miệng. Ông già muốn nó ở bên cạnh
cô bé, mãi lắng nghe cô mà không bao giờ phán xét.
Từ đó trở đi, trên bàn học của mỗi học sinh Nhật thường có một búp bê
hình mèo không có miệng – Chú mèo hiện nay đã mang hiệu “Hello Kitty”
(bạn đã bao giờ để ý mèo Hello Kitty không hề có miệng?) – chú mèo được
làm ra với mục đích lắng nghe tất cả mọi người.
Tôi không biết “sự tích” Hello Kitty này có thật hay không. Tôi cũng
không phải nhà quảng cáo cho thương hiệu ấy. Tôi chỉ biết mỗi lần nhìn
hình chú mèo Hello Kitty là một lần tôi được nhắc nhở phải biết lắng
nghe người khác – thực sự lắng nghe.